Trải qua mấy cuộc đao thương - Người còn giữ mộng phi thường đó không?

Trải qua mấy cuộc đao thương

Người còn giữ mộng phi thường đó không?

(Nguyễn Thiên Ngân) 

Có phải vì giấc mơ là thứ rất khó đạt được nên người ta mới gọi nó là giấc mơ phải không?

Có phải giấc mơ là một thứ đặc quyền của tuổi trẻ và người ta vẫn thường phải tìm lại trong những ấn phẩm riêng biệt dành cho thanh xuân, với rất nhiều bồi hồi, hối tiếc?

Hay giấc mơ là một dòng chảy, dù có lúc bùng lên hay lặng thầm luân chuyển, người có ước mơ sẽ luôn có cách tìm về cội nguồn của chính mình trong những góc rất riêng tư?

Đây đã là lần thứ hai tôi chấp bút giới thiệu cho các tác phẩm của họa sỹ Trương Văn Ngọc. Tôi nghĩ rằng những mỹ từ ca ngợi mở đầu cho triển lãm này sẽ trở nên sáo rỗng biết bao vì cảm nhận vốn là điều thuộc về trái tim của khán giả. Ai đó sẽ thấy mờ ảo, ai đó sẽ thấy yêu thương, ai đó lại thấy êm đềm và đôi khi là rất nhiều thổn thức. Riêng với cá nhân tôi, tôi nhìn cách Ngọc vẽ trong nhiều năm như một dòng chảy với mỗi thời điểm là một dáng hình riêng biệt.Đã rất nhiều năm, Ngọc vẫn là một người bạn, người thầy khiêm cung và dịu dàng như chính cách mà tác phẩm của bạn truyền tải. Lần này, bạn gửi các tác phẩm cho tôi xem với lời nhắn nhủ: tinh thần của triển lãm lần này là sự lãng mạn tự do. Ừ nhỉ, trong bộ phim Erased của Nhật Bản, một cậu bé từng nói với một cô bé rằng: cậu không biết đâu, sự lãng mạn lớn nhất của người đàn ông là những giấc mơ. Nếu mà như vậy thì tôi muốn nói lời cảm ơn tới Ngọc – vì bạn đã giữ mãi sự lãng mạn qua nhiều năm như thế.

Đôi lúc tôi tự hỏi, theo đuổi ước mơ của cuộc đời mình có phải là điều rất xa xỉ hay không? Ở góc độ nào đó, so với người bận rộn trần tục như chúng tôi, Ngọc đã bền bỉ đi con đường “xa xỉ” này mà không lặp lại những đỉnh cao đã từng chạm tới. Ngọc có khán giả và nhà sưu tập hiểu và thưởng thức tác phẩm của mình. Ngọc có một gia đình hạnh phúc và rất nhiều người bạn tốt. Bởi trong có ấm, thì ngoài mới êm – nên trong tác phẩm mới có cái nhìn dịu dàng với cuộc sống đến vậy.

Trong nhà tôi treo rất nhiều các tác phẩm của Ngọc, điều tôi ít khi khoe khoang với bạn bè tới chơi. Nhưng một cách nào đó, các nét trong trẻo và ấm êm từ các tác phẩm luôn thấm vào không gian của ngôi nhà và ôm ấp lấy tôi cũng như những người tới thăm theo một cách âm thầm nào đó. Hội họa cũng là một phương thức để chữa lành và chỉ có người nào đã sống lành mới có thể giúp người khác cảm thấy bình thản như thở ô xy mỗi khi ngắm nhìn tác phẩm của họ.

Và cuối cùng, chúc tất cả những bàn chân ghé qua triển lãm lần này, đều có một đôi lần dừng lại một nhịp để hít thở và lẵng đọng lại trong dòng chảy của những giấc mơ.

HN 11/2023

Nguyễn Thùy Linh